Kết quả Chiến_dịch_Mozdok-Stavropol

Các hoạt động quân sự trong tháng đầu năm 1943 của quân đội Liên Xô diễn ra trên một không gian rộng có diện tích hơn nửa triệu km2 trong điều kiện giao thông hết sức tồi tệ đã không thể đem đến cho các tập đoàn quân một nguồn tiếp tế liên tục và ổn định. Đối với các đơn vị cơ giới và kỵ binh thì chiều sâu nhiệm vụ có thể đến vài chục km/ngày nhưng đòi hỏi phải bố trí ngay các đơn vị hậu cần, trợ chiến bám sát theo sau. Đây là điều mà tướng I. I. Maslennikov đã không dự liệu được trước sự rút lui nhanh chóng của quân Đức. Tướng P. A. Rotmistrov, chỉ huy Quân đoàn xe tăng 3 (thuộc Phương diện quân Nam) nhận xét:

Cuộc khủng hoảng đã trở nên trầm trọng trong việc bổ sung quân số và đạn dược và đặc biệt là nhiên liệu được coi là vấn đề cấp bách hàng đầu. Các căn cứ hậu cần quân sự ngày càng cách xa tuyến trước của chúng tôi ở khoảng từ 350-400 km thậm chí hơn nữa. Việc chậm khôi phục hoạt động của những con đường sắt dẫn đến Tikhoretsk càng làm cho quân đoàn của chúng tôi cách xa thêm nguồn tiếp tế của mình.
— P. A. Rotmistrov, [12]

Bộ chỉ huy tối cao quân đội Đức Quốc xã coi việc rút được phần lớn Tập đoàn quân xe tăng 1 khỏi Kavkaz là một thắng lợi chiến thuật. Theo chiến thuật mới của lực lượng xe tăng Đức, một tấm mộc thép độc đáo được dựng lên trước của ngõ phía đông và phía nam Rostov đã ngăn cản rất có hiệu quả đòn tấn công vũ bão của quân đội Liên Xô, bảo đảm cho Bộ tư lệnh Cụm tập đoàn quân Sông Đông (Đức) có thì giờ để tổ chức một tuyến phòng thủ mới trên sông Mius và tiếp tục tổ chức những cuộc phản kích nhằm làm chậm bước tiến và tiêu hao binh lực, phương tiện của đối phương.[4]

Mặc dù buộc quân Đức phải rút lui khỏi hầu hết đất đai Kuban (trừ bán đảo Taman, khu vực Novorossiysk) và gây những thiết hại đáng kể cho Tập đoàn quân xe tăng 1 (Đức) nhưng Phương diện quân Bắc Kavkaz (Liên Xô) đã thất bại về chiến thuật. Ý định ban đầu nhằm hợp vây quân Đức với những "đòn truy kích vừa phải" trong kế hoạch đã biến thành một cuộc truy đuổi ồ ạt theo các đoàn tàu quân sự của quân đội Đức Quốc xã đang chủ động rút lui có tổ chức. Không cản được cuộc phản công của quân đội Liên Xô nhưng quân đội Đức Quốc xã cũng không để cho đối phương chiếm được lợi thế chiến thuật ở hai cạnh sườn và ngăn chặn quyết liệt các đòn đột kích chiều sâu vào phía sau Cụm tập đoàn quân A. Do đó, thế trận của quân đội Liên Xô đã không đạt được những chuyển biến căn bản trong quá trình chiến dịch.[13] Trong các cuộc giao tranh trên bộ, kết quả chiến đấu của quân đội Liên Xô hết sức hạn chế. Trong hơn một tháng, các đơn vị quân đội Liên Xô dành thời gian để hành quân nhiều hơn là để chiến đấu. Trong khi đó, kết quả chiến đấu của lực lượng không quân Liên Xô lại nổi bật hơn khi họ phá hủy một số lớn xe tăng và các phương tiện chiến tranh khác của quân Đức. Tuy vậy, không quân vẫn không quyết định được số phận chiến trường. Những lực lượng cơ bản của Tập đoàn quân xe tăng 1 (Đức) vẫn rút lui khỏi Kuban và sau khi được trang bị lại, Tập đoàn quân này đã phục hồi được sức mạnh và trở thành một trong các lực lượng xe tăng chính của quân Đức tại cánh Nam của chiến dịch Thành Trì sau đó nửa năm.[7]